5 tuổi, con gái tôi đột nhiên tuyên bố trước mặt cả nhà rằng mình là người trùng sinh với giọng điệu quả quyết: “Mẹ sẽ đích thân giao con cho bọn buôn người trong 2 phút nữa, rồi bọn họ sẽ móc mắt con.”
Bị người tình trong mộng của chồng đẩy ngã từ trên lầu xuống, tôi sinh non đứa con thứ hai và mất mạng ở góc cầu thang trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Thẩm.
Chiếc xe điện còn đang sạc pin. Chồng tôi và cô bồ không kiềm chế được, cuồng loạn trong xe như lên cơn. Không ngờ đúng lúc cao trào, chiếc xe bỗng nhiên bốc cháy.
Khi ngồi trên một chuyến bay quốc tế, tôi nhờ tiếp viên hàng không lấy cho mình một chiếc chăn, kết quả vì nói tiếng phổ thông mà bị tiếp viên phân biệt đối xử.
Trước khi bố tôi qua đời, ông đã lén gọi tôi đến bên giường và dặn dò: “Di chúc này không có phần của dì Phương, vậy nên tất cả đều là của con. Nói thật thì bố sống với bà ta hai mươi năm mà không đăng ký kết hôn chính là để đợi […]
Việc đầu tiên tôi làm sau khi trùng sinh trở về những năm 80 chính là đến trấn tìm một người chuyên làm giấy tờ giả, nhờ ông ta làm cho tôi một giấy báo trúng tuyển đại học giả.