Ta và kẻ thù không đội trời chung cùng trúng hợp hoan tán. Chỉ có song tu mới giải được độc. Hắn cố nén cơn nóng ran, lạnh lùng quát: “Cút!” Để giải độc, ta bám lên cổ hắn, hôn lên môi hắn: “Chuyện này không do ngươi quyết định đâu.” Ta ăn sạch hắn rồi chuồn mất. Sau này, hắn trói ta lại, giam cầm ta: “Lại định như lần trước, ăn sạch ta rồi bỏ chạy sao?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?