Đêm đầu tiên Cố Ngôn Thâm đưa về đứa con gái mồ côi của ân sư. Cô gái khẽ đẩy cửa phòng ngủ chính, trên người mặc chiếc áo thun trắng rộng của anh, đôi chân trần, giọng run run: “Anh Ngôn Thâm, em vừa gặp ác mộng… em mơ thấy ba… em nhớ ba lắm.” Bàn tay đang đặt trên vai tôi của Cố Ngôn Thâm hơi cứng lại, cuối cùng anh vẫn bất đắc dĩ đứng lên, thấp giọng an ủi: “Anh đi xem một chút rồi về, em ngủ trước đi.” Tôi ngồi lặng trong bóng tối rất lâu. Sau đó gọi cho một nghệ sĩ trẻ mà phòng tranh tôi tài trợ. “Tiểu Xuyên, đến nhà chị đi. Hôm nay chị thiếu người sưởi ấm.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?