Từ khi đôi mắt không còn nhìn thấy nữa, đêm xuống, ta chỉ có thể ôm chặt lấy đai lưng, nép mình vào tường mà ngủ. Nửa đêm, có kẻ mò lên chiếc giường ấm áp ta vừa sưởi. Ta sợ hãi đến tim gan run rẩy. Khốn kiếp, thật sự có người dám trèo lên giường ta! Ta đưa tay đẩy nhẹ, khẽ giọng nhắc nhở: “Kia… leo nhầm giường rồi, phu quân ta đang ngủ ở căn phòng hướng đông nam ngoài kia.” Kẻ kia nghẹn giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Nàng thật hào phóng.” Giọng nói quen thuộc này, hóa ra là phu quân ta. Vậy thì càng phải giữ chặt lấy đai lưng mới được.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?