ết rồi”. Ta vừa mắng vừa xúc động bật khóc, còn Ôn Cảnh Trừng thì cười, dùng áo choàng quấn lấy ta, bế ta lên và đặt ta lên giường ở phòng ngủ chính.
Đến sáng, tiếng gi//ết chóc bên ngoài đã không còn, Ôn phủ có phần hỗn loạn, nhưng các nha hoàn và người hầu dường như không có chuyện gì xảy ra, vẫn thầm lặng dọn dẹp tàn cuộc.
Ta muốn gọi Ôn Cảnh Trừng, nhưng hắn đã không còn bên chăn ta từ lâu.
Mai Hương thấy ta tỉnh dậy, bưng bát sữa dê đến và nói rất phấn khích: "Phu nhân tỉnh rồi. Đại gia lợi hại quá, giả ch///ết rồi thừa cơ tập kích, tối qua dẫn theo một nhóm người phản công Lạc Dương. Giờ thì Tề vương phản nghịch đã bị tiêu diệt, đến cả gia đình nhị gia cũng phải vào ngục".
Ta nhấp vài ngụm sữa dê gật đầu, những biến động mấy ngày nay diễn ra quá nhanh, khiến người ta có cảm giác như đang còn trong mơ.
"Sáng sớm khi đại gia đi dặn nô tỳ nhất định phải chăm sóc tốt cho phu nhân. Đại gia xử lý xong công vụ sẽ trở về dùng bữa ta với phu nhân". Mai Hương nói một tràng dài dòng.
Ta yếu ớt đáp lại vài câu, uống hết sữa dê rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Suốt thời gian qua, ta đau đầu mệt óc khiến ta kiệt sức, cộng thêm thân hình nặng nề nên mỗi ngày đều thèm ngủ.
Khi mở mắt trở lại thì trời đã tối , Ôn Cảnh Trừng mặc thường phục ngồi bên giường nhìn ta.
“Đói chưa, trong bếp đã chuẩn bị sẵn thức ăn mà nàng thích, bảo người dọn lên đi”. Thấy ta tỉnh lại, Ôn Cảnh Trừng vuốt ve má ta và nhẹ nhàng nói.
Ta gật đầu, khoác áo ngoài rồi ngồi vào bàn ăn.
Hai chúng ta nhìn nhau không nói lời nào, lặng lẽ dùng bữa.
Ôn Cảnh Trừng vẫn điềm đạm, thong dong như thường lệ, dường như Tu La sát hại người cháu ruột đêm đó không phải là chàng ta.
“Ta tưởng nàng sẽ rời khỏi Lạc Dương”. Có vẻ như Ôn Cảnh Trừng nhận ra ánh mắt của ta, chàng buông đũa, thản nhiên nói, đôi mắt ngập tràn ánh sáng vỡ vụn của ngọn nến.
Lời giải thích hời hợt này làm ta sững lại, theo tính cách của ta trước đây, nếu nhận được tin tử vong của chàng ấy, ta thực sự sẽ rời đi.
“Ôn gia đại gia đoán đúng lắm, cũng có lúc tính sai”. Ta lau miệng rồi đáp trả.
Ta ở lại Lạc Dương để hỗ trợ hắn nhiều vật tư như vậy, làm sao hắn có thể không biết.
Chúng ta đều không phải là chính nhân quân tử.
Lần kết hôn trước đây là do tình hình bắt buộc, phải chịu đựng vì lợi ích.
Giờ đây, ta mới vỡ lẽ ra rằng mình còn lâu mới sánh ngang được với sự độc ác của người, đột nhiên lại có cảm giác phiền muộn.
“Ừ, Vân Tịnh, có lẽ chúng ta là một cặp trời sinh rồi. Đã định là nghi kỵ lẫn nhau, lại vừa dây dưa không dứt, hay là thuận theo tiếng gọi của con tim. Ta hi vọng nàng có thể ở lại bên ta”. Ôn Cảnh Trừng nắm tay ta, đặt lên ngực mình, đôi mắt sáng rực nhìn ta.
Ngày chúng ta thành hôn, chúng ta đã đồng ý, ngày giao dịch hoàn thành, sẽ hòa ly.
Giờ đây, thiên hạ đã định rồi, Ôn Chí Viễn từng hại ch///ết người thân của ta ở kiếp trước cũng đã ch///ết, đã đến lúc giao dịch kết thúc.
Bạn thấy sao?