Sau khi kết hôn với kẻ thù không đội trời chung, tôi lại rơi vào lưới tình. Mỗi ngày hoặc là làm nũng với anh ta, hoặc là cùng anh ta điên cuồng “ân ái”. Nửa năm cứ thế trôi qua, tôi vui vẻ chạy đi hẹn hò với anh ta. Ai ngờ lại tình cờ bắt gặp cảnh anh ta đang đánh nhau với thanh mai trúc mã của tôi. Thanh mai trúc mã vung một cú đấm: “Đồ khốn, anh dám ép cô ấy kết hôn à? Anh có biết cô ấy ghét anh đến mức nào không?” Phó Bách Thanh chậm rãi lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt tối sầm như bị đâm trúng nỗi đau: “Biết chứ, thì sao? Anh tưởng tôi sẽ buông tha cho cô ấy chắc?” Đám người vây xem nhìn tôi đầy thương hại, như thể tôi là nữ chính đáng thương bị ép cưới. Tôi cúi xuống nhìn bản thân lấp lánh đầy trang sức quý giá. Trời sập rồi. Chúng tôi… chẳng phải là cưới trước rồi yêu sau sao?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?