VĂN ÁNTôi và em gái cùng tr,ọng sinh trở về ngày bố mẹ ly hôn.Lần này, nó là người đầu tiên nắm lấy tay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đưa con đi nhé.”Trong giọng nói ấy có sự kìm nén nhưng đầy k ,ích động và háo hức.Nó định c ,ướp lấy cuộc đời của tôi sao?Tôi bật cười, cười vì nó quá ngây thơ!Theo mẹ—một người y ếu đuối và bất lực, từ thân phận con gh ,ẻ chịu đựng u,ất ức đến khi thành danh lập nghiệp, con đường ấy nó tưởng dễ dàng lắm sao?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?