ết đi xác thịt, chỉ cần ăn đủ trái tim người là có thể sống lại.
1
Đã lâu lắm rồi mới có một trận mưa to đến vậy.
Tôi bị nhốt trong lồng thú, từ xa nhìn thấy mẹ bị đóng đinh ở giữa tế đàn.
Một cọc gỗ nhọn xuyên qua ng//ực, thân thể bà yếu ớt lay động trong mưa.
Mưa lớn đến nỗi rửa sạch mọi vết m//áu trên người mẹ.
Tôi nhìn thấy bàn tay gầy gò trắng nhợt lộ ra từ tay áo rách của mẹ, bàn tay mà ngày hôm trước còn âu yếm đặt lên má tôi.
Qua một đêm, trên tế đàn không còn mẹ nữa, chỉ còn lại cái đầu khổng lồ của một con hồ ly đỏ.
Phải có hơn chục thị vệ mới gỡ được nó ra khỏi cọc gỗ.
Quý phi mới sợ hãi vỗ ngực nói: "Quả thật là yêu quái!"
Một lão đạo sĩ vuốt râu cười đắc ý: "Tất nhiên, nhìn dáng vẻ này, sống phải đến ngàn năm, bần đạo đã trừ được một đại yêu nghiệt cho triều đình!"
Người đến xem ngày càng nhiều, Thái tử mặc áo vàng, chạy tới bên lồng thú đá tôi một cái.
"Phì, đúng là đồ không có nhân tính, mẹ ch///ết mà không đau lòng!"
Tôi chớp mắt ngây ngô nhìn hắn.
Nghĩ bụng.
Sao lại phải đau lòng?
Cả hoàng cung chẳng phải đã nằm trong bụng mẹ tôi rồi sao...
Bạn thấy sao?