ết vì tình, nàng ta chỉ là một trong số đó, không có gì đáng thương cả."
Nói xong lại chỉ vào tôi: "Tên tạp chủng này dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, chúng thần không dám tự ý xử lý, xin bệ hạ ra quyết định."
Phụ hoàng mới hoang mang ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong mắt hiện lên một tia khác lạ.
Lão đạo sĩ muốn nói thêm gì đó, nhưng bị ông lớn tiếng quát: "Cút ra ngoài!"
Trong điện rộng lớn chỉ còn lại tôi và ông nhìn nhau qua lồng thú.
Phụ hoàng cười lạnh, vứt tro xuống, chầm chậm bước tới cúi nhìn tôi.
"Đừng giả vờ nữa, Hồng Nương, trẫm biết ngươi chưa ch///ết."
"Ngươi là yêu, ngươi có bản lĩnh thông thiên, sao có thể ch///ết dễ dàng như vậy?"
Tôi nhạt nhẽo ngẩng đầu nhìn ông.
Trong mắt ông phản chiếu khuôn mặt tôi, giống hệt khuôn mặt mẹ tôi khi còn trẻ.
Hồ yêu tộc sinh ra đã xinh đẹp, hồ ly đỏ càng là tinh hoa trong số đó.
Hiện giờ tôi tóc rối áo bẩn, da trắng như sứ, môi đỏ điểm, mắt hồ ly quyến rũ khéo léo, so với những phi tần tầm thường trong hậu cung đẹp hơn biết bao nhiêu.
Mặt phụ hoàng trở nên dữ tợn, tàn nhẫn nắm cổ tôi: "Tại sao ngươi không chịu giúp trẫm? Ngươi còn giúp trẫm đoạt ngôi vua, trẫm chỉ muốn ngươi cầu một trận mưa thôi! Tại sao ngươi lại chống đối trẫm!?"
Cánh tay của ông ta mảnh khảnh, nổi đầy gân xanh.
Một sợi chỉ vàng xuyên qua làn da phát sáng mờ mờ, đó là long mạch của thiên tử.
Bảy năm trước, mẹ tôi dùng tám đuôi tu luyện của mình để đoạt lấy, ông ta mới có thể nghịch thiên cải mệnh lên ngôi rồng.
Mệnh cách chân long gia thân, đại yêu nghìn năm cũng không thể làm ông ta bị thương chút nào, huống chi là tôi chỉ là bán yêu.
Cổ bị b//óp c//hặ/t đến bầm tím, tôi không kìm được ho khan một tiếng, cúi mắt ngây thơ nhìn ông ta cười: "Cha ơi... con là Tiểu Ngọc mà..."
Ánh mắt rực lửa của phụ hoàng khựng lại, vẻ cuồng nhiệt trên mặt lập tức tắt ngấm.
"Ngươi không phải là nàng..."
Ông ta buông tay ra trong cơn hoang mang.
"Đúng rồi, Hồng Nương đã ch///ết, trời đổ mưa lành, mối họa lớn trong lòng trẫm đã trừ... Trẫm không cần sợ ai nữa... Ha ha... không cần sợ ai nữa..."
Ông ta cười khùng khục trong đau khổ, để lại một loạt dấu chân bẩn thỉu trên tro tàn rơi vãi dưới đất, rồi quay lại ngồi lên chiếc ngai rồng cao chót vót.
"Trẫm là cửu ngũ chí tôn, giang sơn của trẫm, ngai vàng của trẫm, mãi mãi nằm trong tay trẫm."
Gương mặt như ngọc của ông ta vặn vẹo tham lam.
Như một con chó bảo vệ thức ăn.
Ngoài điện gió rít thê lương.
Đập vào khung cửa sơn đỏ kêu loảng xoảng.
Tôi trong lồng thú cười khúc khích, nhìn bóng má//u gào thét xé lòng ngoài cửa nhẹ nhàng nói:
"Mẹ ơi, đừng khóc nữa."
"Mẹ sớm nên hiểu ông ta là người như thế nào rồi."
Bạn thấy sao?