Xuyên thành bà mẹ kế độc ác, tôi lại mắc chứng “nghiện nhan sắc”, không phân biệt nổi đâu là con của nam chính, đâu là con của mình. Thấy một đám nhóc đáng yêu y hệt nhau đang đứng trước cổng mẫu giáo, tôi vội cầu xin hệ thống nhắc nhở. “Hễ nhìn thoáng trong đám đông là có thể nhận ra nam chính.” Tôi trợn tròn mắt nhìn nửa ngày, nhưng đứa nào cũng mắt to long lanh, miệng nhỏ xinh. Thôi kệ, dù gì ngày mai cũng phải đưa trả lại. Thế là tôi dắt hai đứa nhỏ đứng gần nhất: “Đi, theo dì về nhà.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?