Năm tôi sáu tuổi, mẹ rời khỏi thế giới này. Trước khi đi, bà dặn đi dặn lại: “Con phải nhớ, con là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tô. Con không được yếu đuối, càng không được để ai bắt nạt.” “Mẹ không thể đưa con đi được, đừng hận mẹ.” Tôi hiểu sai lời dặn đó. Để không bị bắt nạt, tôi bắt đầu đánh nhau, gây gổ, uốn tóc, hút thuốc… trở thành một con nhóc hư hỏng khiến người ta nghe tên đã sợ. Cho đến sinh nhật mười tám tuổi của tôi, dáng người oai phong của mẹ đạp tung cửa KTV mà bước vào.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?