Vì muốn cùng sư huynh song tu, ta mỗi ngày đều lén cắm một đóa hoa trước cửa phòng chàng. Liên tục nửa năm, ta nghĩ thời cơ đã chín muồi, bèn hẹn chàng ra gặp mặt. Hôm ấy, vừa đến điểm hẹn, ta chợt thấy giữa không trung trôi nổi mấy dòng chữ: 【Nghĩ đến cảnh nữ chủ phát hiện bản thân theo đuổi nhầm người mà ta nhịn không được muốn cười.】 【Ha ha, đúng là gan lớn! Trước khi tặng hoa cũng chẳng buồn dò hỏi, nam chủ và phản phái đã đổi phòng từ một năm trước rồi.】 【Nữ chủ à, chờ bị tên phản phái âm trầm điên loạn kia các kiểu giam cầm ép buộc đi~】 Ta ngẩn người. Muốn quay lưng bỏ đi, lại phát hiện vị sư đệ trầm mặc ít lời – Vân Xuyên Chỉ – đã chặn trước lối ra.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?