Năm ta vừa tròn cập kê, hắn bước chân tới cửa… để từ hôn. Sau đó, lại quay sang cầu hôn muội muội ta. Từ ấy, ta trở thành đứa con gái bị ruồng bỏ trong chính gia đình mình. Phụ mẫu phòng bị ta, e sợ ta sẽ phá hỏng hôn lễ của muội. Còn chiều theo ý muội ấy, đưa ta đi xa một năm. Họ nói… đó là món nợ ta nợ muội muội. Nhưng không sao cả. Chờ đến khi muội ấy bình yên thành thân, họ sẽ đón ta trở về. Khi ấy… sẽ bù đắp mọi tổn thương cho ta. Nhưng họ chẳng hề hay biết— ngày ta bước chân lên xe rời đi, ngay trước mặt họ, ta đã nuốt xuống viên Vong Tình Đan. Từ hôm đó, ta không còn là nữ nhi của họ nữa. Một năm sau, ta cũng sẽ không quay về.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?