Tôi và Kỳ Châu kết hôn chớp nhoáng. Kết hôn được một tháng, trong lòng anh ấy chỉ có công việc, bảy giờ sáng ra khỏi nhà, mười một giờ đêm mới về. Nằm trên giường như khúc gỗ, đứng lên như cục băng, lời nói cũng chẳng có chút thú vị nào. Trên mặt anh ấy như viết rõ ràng: “Tôi đối xử với em vậy là tốt lắm rồi đúng không? Tôi có đâm em bằng dao không? Không có đúng không.” Thêm một tin nhắn “tối nay phải tăng ca” được gửi đến, tôi liền ra ngoài hẹn bạn thân ăn lẩu. Thời tiết khô hanh, không muốn chen chúc trong quán lẩu. Cố Kiều liền bảo nhà hàng mang nguyên liệu lên phòng Tổng Thống trong khách sạn nhà cô ấy để nấu. Tôi vừa ăn vừa than phiền về Kỳ Châu, vừa khoe món ăn. Không ngờ lại bị nhiệt, chảy máu mũi. “Cậu giỏi quá đấy.” Cố Kiều đang giúp tôi cuộn giấy thì Kỳ Châu gọi điện tới.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?