ết mày lâu rồi, tao đã đưa bài diễn thuyết cho mày rồi, chính mày làm sai còn đổ lỗi cho người khác!"
"Sao tao biết được là mày không đọc được mấy từ tiếng Anh đơn giản như vậy chứ, mày không phải thi tiếng Anh được 130 điểm sao!"
Ả ta chẳng phải là bạch liên hoa sao, vậy thì tôi cũng làm được.
Những bạn học vừa rồi còn hơi thương hại cô ta, lúc này ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.
"Phi lý quá đi thôi? Cái này mà cũng đổ lên đầu Cố Ngọc được à?"
"Xác định hồi trước ả ta thật sự là che giấu sức mạnh chứ?"
"Chị gái này mắc bệnh công chúa rồi phải không?"
"Em... không biết tại sao, trước kia nhìn thấy Cố Tích Nhi cứ thấy cảm thấy cô nàng rất tốt tính, rất gần gũi, tại sao giờ nhìn thấy cô ta lại thấy đáng sợ thế, giống như một kẻ điên vậy!"
Thấy tình hình không ổn, Cố Tích Nhi không biết đã gọi điện cho ai, ôm mặt khóc rống lên, khóc lóc kể lại rằng chúng tôi đã hợp lực lại bắt nạt cô ta.
Rất nhanh sau đó đã có bốn người chạy đến che chở trước mặt cô ta, đỉnh đầu để đủ loại tóc nhuộm màu, thái độ vô cùng hung hăng: "Mấy người dám bắt nạt người phụ nữ chúng tôi che chở à? Các người không muốn sống nữa có phải không!"
Bạn thấy sao?