Ta gả thay đã nhiều năm, bỗng dưng muội muội đào hôn lại hối hận trở về. Nàng tìm đến nhà ta nhưng ta không muốn gặp. Nàng không chịu rời đi, cứ khăng khăng đứng dưới tàng cây lê trong viện, vừa lạnh lùng cô độc, vừa quật cường lại vừa ấm ức. Trần Sùng Lễ đứng trước cửa sổ nhìn nàng hồi lâu, sau đó quay người lại ngồi đối diện ta vô cùng nghiêm chỉnh: “Năm đó đã bỏ lỡ một lần, ta không muốn sai càng thêm sai…” Ta rút con dao băm đập ở trên bàn, đến nỗi chân bàn cũng run rẩy theo. Hắn liếc mắt nhìn qua, ngừng một chút rồi nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ý kiến của nàng cũng rất quan trọng. Thật ra ta đều có thể chấp nhận.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?