Ta từng đứng trước linh cữu của mẫu thân mà phát thệ, kiếp này quyết chẳng nhặt nam nhân. Phàm là gặp phải kẻ thân mang trọng thương, bần hàn khốn khổ, hay chạy trốn gian truân, ta đều mắt điếc tai ngơ. Kẻ áo quần rách nát, song khí độ bất phàm, tên gọi Lục Minh Vọng kia, liếc mắt đã biết là kẻ không thể dính vào, ta liền mặc kệ để tiện muội phía sau nhặt lấy. Về sau, Lục Minh Vọng một kiếm đâm xuyên ta, hai mắt đỏ như máu, gằn từng tiếng: “Lúc trước vì sao nàng không cứu ta?” Nhặt cũng chẳng phải, không nhặt cũng chẳng xong, ta thật sự tức đến độ nổi trận lôi đình! Sau khi trọng sinh, ta liền đem hết thảy nam nhân lang thang ngoài đường nhặt về phủ. Phụ thân a, người cứ để bọn họ tụ lại một chỗ mà tự sống với nhau đi!
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?