Tôi đã đánh mất Thẩm Dịch, đánh mất vào mùa hè năm thứ bảy. Ngay cả khi tôi ho ra m/á0, anh cũng không còn giống như trước kia hốt hoảng lo lắng. Đứng trước phòng khám, tôi nhắn tin cho anh: “Anh ơi, em thấy cổ họng không ổn lắm, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?” Thẩm Dịch trả lời ngay:“Viêm họng của em sớm khỏi rồi.” “Lâm Vãn, đừng giả bệnh nữa.” Cổ họng tôi dâng lên vị tanh ngọt. Tôi khẽ nói: “Chỉ là tái khám thôi mà.” Anh khẽ cười khẩy: “Được, vậy em chờ đi.” Tôi ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhựa trước cửa phòng khám,chờ rất lâu. Đến khi máu nhuộm đỏ dần lòng bàn tay,Thẩm Dịch vẫn chưa đến…
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?