Vệ Lễ chê ta xuất thân thấp hèn, đứa trẻ vừa chào đời liền bị bế đi. Năm Vệ Tử Mục lên năm tuổi, Vệ Lễ muốn cưới người trong lòng làm bình thê. Ta nghe nó nói: “Vương thị xuất thân danh môn, phụ thân và Vương thị thành thân là điều hiển nhiên.” Nó đẩy ta ngã: “Ta không muốn một nha hoàn làm mẫu thân của ta đâu!” Nghe nó nói vậy, ta sững người rất lâu, sau đó bình thản cầu xin Vệ Lễ một tờ giấy hòa ly. Bảy năm sau, khi ta trở về kinh, Vệ Tử Mục lao tới, cẩn trọng nắm lấy tay áo của ta: “Mẫu thân…” Ta khẽ kéo tay áo lại, mỉm cười nhàn nhạt hỏi nó: “Tiểu công tử, có trông thấy nhi tử của ta ở đâu không? Con ta tên Tuyên Lãng.” Sắc mặt nó lập tức trắng bệch, ngẩn người nhìn ta.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?