VĂN ÁN Ta từng thề trước linh cữu mẫu thân, đời này quyết không bao giờ “nhặt” nam nhân. Từ đó về sau, phàm là kẻ thân mang trọng thương, khốn cùng sa sút, hay lưu lạc trốn chạy, ta đều ngoảnh mặt làm ngơ. Kẻ áo quần tả tơi mà khí độ bất phàm kia, tên gọi Lục Minh Vọng, vừa nhìn đã biết là kẻ không thể đụng tới, ta mặc cho hắn bị tiểu muội theo sau lén lút rước về. Nào ngờ về sau, chính Lục Minh Vọng lại một kiếm xuyên tim ta, trong mắt nhuộm đầy huyết sắc, gầm lên: “Vì sao khi xưa nàng không cứu ta?!” Nhặt cũng chẳng được, bỏ cũng chẳng xong, ta thật sự giận đến cực điểm! Một khi trọng sinh, ta dứt khoát đem hết thảy những nam nhân lưu lạc ven đường thu cả về phủ. đọc full tịa page mỗi ngày chỉ thích làm cá muối Để mặc các ngươi, tự mình nuôi dưỡng, tự mình đấu đá, xem ai mới là kẻ thắng bại trong vũng độc này!
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?