Chồng và ánh trăng sáng của anh ta cùng nhau gặp tai nạn xe và qua đời. Để lại cho tôi một cặp con riêng. Chớp mắt đã mười tám năm trôi qua. Tôi dốc lòng nuôi dưỡng cặp con riêng ấy khôn lớn, thậm chí còn giúp chúng thi đỗ Thanh Hoa. Nhưng vào ngày chúng đỗ Thanh Hoa, người chồng đã mất nhiều năm và ánh trăng sáng của anh ta lại quay trở về. Ánh trăng sáng ôm lấy chồng tôi, cười rạng rỡ: “Nhờ có sự chăm sóc tận tình của cô, hai đứa con của tôi mới đỗ được Thanh Hoa.” “Nếu không có cô, chúng tôi đâu thể tự do vui vẻ bên ngoài suốt ngần ấy năm…” Sau đó, chồng tôi đề nghị ly hôn để cưới ánh trăng sáng, cả nhà bốn người lại đoàn tụ. Còn tôi không khóc, không làm loạn, chỉ khẽ mỉm cười: “Được thôi!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?